Thu chênh vênh
Ảnh minh họa. |
Thuở thu về, những cơn gió lạnh đầu mùa bắt đầu len lỏi qua từng kẽ lá, mang theo cái se se lạnh đặc trưng. Cô gái trẻ đứng bên cửa sổ, thả hồn theo những chiếc lá vàng bay lác đác dưới chân trời xám xịt. Dường như, chính hơi thở nhẹ nhàng từ mùa thu cũng khiến tâm hồn cô man mác nỗi buồn không tên.
Cuộc sống của cô dạo này chênh vênh như những giọt sương mỏng manh đọng lại trên lá. Những dự định, những ước mơ dường như đang bị dòng chảy của thời gian và những lo toan thường nhật cuốn đi một cách vô tình. Cô cảm thấy bản thân như chiếc thuyền nhỏ bé giữa biển khơi mênh mông, không biết đâu là bến bờ để neo đậu.
Có những lúc cô tự hỏi, liệu có phải chính mình đang cố tạo ra nỗi buồn vô cớ chỉ vì một mùa thu đến muộn? Nhưng rồi cô nhận ra rằng, nỗi buồn ấy không chỉ vì mùa thu, mà dường như là sự tích tụ của những cảm xúc chưa thể nguôi ngoai từ những biến cố đã qua.
Trong khoảnh khắc của sự trầm tư, cô hình dung lại khoảng thời gian tươi đẹp khi mọi thứ chưa phủ màu u tối. Đó là khi cô tràn đầy năng lượng, khi ánh mắt của cô lấp lánh niềm vui mỗi sáng thức dậy. Cô nhớ từng bước đi, từng nụ cười trao trong những ngày hạnh phúc. Đó là khi cô có thể tự tin đối diện với mọi thử thách mà không một chút nao lòng.
Nhưng cuộc sống chưa bao giờ bằng phẳng. Những thăng trầm cứ liên tục tìm tới như để thử thách lòng kiên trì của cô. Có những ngày, cô thấy mình đang trôi dạt trong những suy nghĩ hỗn độn, khi mà nụ cười trở nên hiếm hoi và trái tim trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cảm giác chênh vênh ấy thật khó chịu, như một vết xước không thể xoá bỏ.
Thế nhưng, cô biết rằng, không thể để bản thân chìm đắm trong nỗi buồn vô hạn. Như cái cách mà mùa thu nhẹ nhàng đánh thức những giấc mơ đã ngủ say, cô cần tìm lại sự vững vàng trong tâm trí. Dẫu rằng, mỗi bước đi có thể không vững, dẫu rằng, những cơn gió mùa thu có phần lạnh giá, nhưng đằng sau đó vẫn là tia hy vọng le lói, như ánh nắng cuối ngày rọi rực rỡ trên cánh đồng úa tàn.
Cô nhận ra mình cần một chỗ dựa, một bến bờ cho tâm hồn để sự chênh vênh vơi bớt đi phần nào. Đó có thể là những người bạn thân thiết luôn lắng nghe và chia sẻ; những người thân trong gia đình luôn sẵn sàng dang tay chở che. Những phút giây bên bạn bè, những tiếng cười rộn ràng, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay ấm áp đã trở thành động lực giúp cô kiên cường hơn.
Đồng thời, cô cũng dần học cách đối diện với những phút giây tĩnh lặng của bản thân, lắng nghe nội tâm một cách thật sự thấu đáo. Những khoảng thời gian tự mình đọc sách, viết lách hay thậm chí chỉ là dạo bước giữa thiên nhiên, giúp cô cảm nhận được sự bình yên từ những điều giản dị nhất.
Cô hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng lặng lẽ trôi qua như dòng suối êm đềm, có lúc nó dữ dội cuộn trào, có lúc lại êm ả đến bất ngờ. Điều quan trọng là cô phải biết cách đối mặt với cả những lúc bão tố lẫn những phút bình yên nhất. Chính trong những thời điểm tưởng chừng khó khăn ấy, cô mới thực sự trưởng thành và tìm thấy bản ngã của chính mình.
Cuộc đời vẫn còn nhiều điều tươi đẹp đón chờ, phía trước vẫn còn nhiều chặng đường mới đầy hứa hẹn mà cô cần khám phá, và mặc dù những tháng ngày chênh vênh có thể sẽ quay trở lại, cô tin rằng, mình đã sẵn sàng để tiếp tục bước đi, để lòng kiêu hãnh và hy vọng luôn sáng rực trong ánh mắt. Mùa thu có thể đem đến nỗi buồn thoáng qua, nhưng cũng chính nó là cơ hội để cô gái trẻ tìm lại sự cân bằng, để mỗi ngày trôi qua luôn đáng sống và tràn đầy ý nghĩa. Những chỗ dựa vững chắc cùng với lòng tin vào bản thân đã trở thành ngọn hải đăng soi sáng cô qua mọi cơn bão, đưa cô đến bến bờ bình yên mà cô hằng tìm kiếm.
Nguồn: Báo lao động thủ đô