Tháng 9 yêu thương

Tháng 9 yêu thương
Tháng 9 yêu thương.

Tháng 9 yêu thương, một cụm từ giản dị nhưng chở nặng bao nhiêu cảm xúc xao xuyến trong lòng người. Hà Nội, vào những ngày thu tháng 9, như bừng tỉnh sau những nồng nàn mùa hè. Cơn gió heo may khe khẽ, nhẹ nhàng luồn qua mái tóc khiến trái tim chàng trai và cô gái xao động lạ thường. Họ, hai tâm hồn đồng điệu, đã tìm thấy nhau, thương nhau giữa lòng thành phố cổ kính, nơi mà mỗi ngọn cây, mỗi con đường, từng con phố đều in dấu tình yêu thương nồng nàn.

Cô gái ấy, với bước đi nhẹ nhàng, mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng của mùa thu Hà Nội. Trái tim cô từ lâu đã bị chinh phục bởi chàng trai nhiều ánh mắt ấm áp, biết lắng nghe từ khi họ gặp nhau lần đầu tiên bên vườn cây vào một buổi sáng mùa Xuân. Chàng trai ấy, tâm hồn phóng khoáng nhưng sâu lắng, luôn biết cách gợi lên những câu chuyện thú vị, đưa cô vào một thế giới chung của hai người. Họ không cần có những lời hứa hẹn xa vời, bởi chính ánh mắt và những câu chuyện đời thường đã đủ để hiểu nhau.

Để biết yêu một người, đâu cần những lời hứa xa xôi, chỉ cần sự hiện diện của người ấy bên cạnh và những giây phút lặng im bên nhau cũng đã có thể tạo nên một khoảng trời riêng tư và hạnh phúc. Chàng trai và cô gái ấy đã vẽ lên bức tranh mùa thu Hà Nội bằng những mảng màu cảm xúc chân thực nhất. Họ đã cùng nhau đi qua những cung đường vàng lá rụng, nơi mà tiếng cười vang vọng như âm thanh của những chiếc lá rơi xào xạc, dịu êm nhưng không kém phần nồng nhiệt.

Họ yêu thương nhau, nồng nàn và tha thiết như chiếc lá bàng vàng cháy trong ánh nắng cuối ngày. Đôi khi chỉ cần một cái nắm tay, một cái xiết nhẹ, đủ để trái tim họ nói lên hàng ngàn lời yêu thương. Có những lúc, khi chợt thấy những cánh hoa sim tím nở rộ bên đường, cô gái sẽ dừng lại, mỉm cười nhẹ nhàng và quay sang chàng trai: “Anh biết không, những bông hoa này giống như chúng ta ấy, mộc mạc mà lại đẹp đến nao lòng”.

Tháng 9, Hà Nội như một bản tình ca trầm lắng mà dịu dàng. Hai tâm hồn đồng điệu bên nhau, không cần nói quá nhiều, chỉ cần những ánh nhìn, những nụ cười trao cho nhau đã đủ để trái tim ấm áp. Hạnh phúc thường đến từ những điều giản dị nhất. Có đôi khi, chỉ cần hai người cùng ngồi bên nhau trên một băng ghế, nghe tiếng chim hót, nhìn lá rơi cũng đủ để thấy yêu thương ngập tràn.

Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ toàn màu hồng. Cuộc đời cuốn họ theo những chiều hướng khác nhau. Có những mùa thu xa cách, chàng trai phải đi xa để theo đuổi ước mơ và công việc. Cô gái ở lại Hà Nội, với trái tim đầy nhớ nhung. Nhưng dù khoảng cách có làm trái tim thổn thức bao nhiêu thì tình yêu trong họ vẫn không hề phai nhạt. Cô gái vẫn dạo bước trên những con đường kỉ niệm, lặng lẽ nhớ đến những khoảnh khắc bên nhau cùng nỗi nhớ ngọt ngào. Mỗi buổi chiều tan tầm khi đi qua những góc phố quen thuộc, cô sẽ dừng lại, hít thở không khí se lạnh của mùa thu và nhớ đến chàng trai.

Những cuộc gọi xa, những dòng tin nhắn đầy thương yêu đã giúp họ giữ lửa cho tình yêu của mình. Mỗi khi nghe giọng của chàng trai cất lên đầu dây bên kia, trái tim cô lại rạo rực như đang đắm chìm trong bản hòa tấu mùa thu, dịu dàng mà lắng đọng. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường, những giấc mơ còn dang dở và những kế hoạch tương lai khi bên nhau. Khoảng cách chỉ là thử thách, không phải là rào cản đối với tình yêu của họ. Họ tin rằng, rồi một ngày không xa, họ sẽ lại gần nhau, cùng nhau đi qua những con đường Hà Nội, nơi mà mùa thu rải mình lên từng chiếc lá vàng ruộm.

Rồi mùa thu năm ấy, chàng trai trở về, mang theo hơi thở của những ngày xa cách nhưng tràn đầy hy vọng và tình yêu như ngày đầu tiên. Họ dắt tay nhau bước đi trên con đường phố cổ, nơi mùa thu được vẽ lên bằng hàng cây cổ thụ rợp bóng mát. Lá vàng rơi, xen lẫn vào nhau như những mảnh ký ức vỡ vụn, và họ đưa tay nhặt nhạnh từng mảnh ghép đó, gom lại thành bức tranh tình yêu đong đầy.

Họ đứng lại dưới gốc cây già, nơi mà tình yêu của họ từng chớm nở. Chàng trai nhìn cô gái, ánh mắt ấm áp như hồ Tây mùa thu, cất giọng trầm ấm: “Anh đã luôn mơ về ngày hôm nay, ngày chúng ta lại được bên nhau. Hà Nội thật đẹp, nhưng chỉ khi có em, nơi đây mới thực sự là thiên đường”.

Cô gái mỉm cười, mắt long lanh những giọt nước mắt hạnh phúc: “Anh biết không, tháng 9 này là thời khắc mà em luôn mong chờ. Anh trở về bên em, mùa thu lại đẹp hơn bao giờ hết. Tình yêu của chúng ta như những chiếc lá vàng, dù có thể bị gió cuốn đi xa nhưng rồi vẫn sẽ tìm về với nhau”.

Tháng 9 yêu thương, là thời khắc đẹp nhất mà họ hằng mong đợi. Dưới bầu trời thu dịu dàng, giữa lòng Hà Nội cổ kính, hai con người lại tìm về bên nhau, yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc như ngày đầu tiên. Những ngày tháng 9 sẽ mãi mãi là ký ức đẹp, là chứng nhân cho tình yêu chân thành của chàng trai và cô gái, hai tâm hồn đồng điệu giữa mùa thu Hà Nội.

Kim Quyên

Nguồn: Báo lao động thủ đô

Bạn cũng có thể thích