Tháng 8 yêu thương

Tháng 8 yêu thương
Tháng 8 yêu thương.

Một buổi chiều tháng 8, khi tôi dạo bước qua con ngõ dẫn về nhà, hương nhãn chín bay thoang thoảng hòa quyện với không khí, khiến lòng tôi bỗng dâng tràn những hồi ức đẹp. Mùi thơm ngọt ngào của những quả nhãn chín đã lâu không còn là chỉ là một hương vị, mà là cả một phần kỷ niệm mà tôi muốn giữ mãi. Tháng Tám về trong những cơn gió hiu hiu, mang theo hơi ấm của mùa hè mà cũng rất nhẹ nhàng gợi cảm xúc về sự chuyển giao, khiến tôi cảm thấy nôn nao chờ đón những điều mới mẻ sắp đến.

Ánh nắng lúc này không còn gay gắt như những tháng trước. Nó dịu dàng trải dài trên những cánh đồng xanh mướt, trở thành một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy sức sống. Ngắm nhìn khung cảnh ấy, tôi tự hỏi, bao nhiêu năm rồi, mấy ai còn nhớ đến những điều giản dị nhưng lại đẹp lung linh như thế? Tôi thích cái cảm giác khi chứng kiến bà con nông dân tất bật thu hoạch, trên mỗi gương mặt in hằn những vết chân cuộc đời mà họ trải qua với bao vất vả. Những người phụ nữ tay chai sạn làm lụng bên ruộng, vừa gặt lúa, vừa nhắc nhở con cái, vừa đối diện với những lo toan chưa bao giờ ngớt. Họ là hình ảnh đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy – sức chịu đựng, tình thương và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Tháng Tám gợi lên trong tôi cảm giác tràn ngập xúc cảm và một chút tĩnh lặng. Những cơn mưa bất chợt như mang theo một phần ký ức; mảnh vụn của những ngày thơ ấu êm đềm, những cuộc tắm mưa cùng lũ trẻ hàng xóm, hay cái lạnh buốt của những buổi chiều mưa rào. Giữa dòng đời hối hả, đôi lúc tôi chỉ muốn dừng lại để hít thở thật sâu và cảm nhận hơi thở của mẹ thiên nhiên, để nghe lòng mình vang lên bản nhạc của ký ức. Tiếng mưa vẫn gõ trên mái nhà, như một điệp khúc êm đềm, một bản giao hưởng của cuộc sống.

Mùa thu đã chạm ngõ, mang theo màu sắc vàng ươm, ấm áp hơn cả ánh nắng hồi tháng Sáu. Tôi vẫn nhớ như in nỗi lo của mẹ mỗi khi trời mưa, nhắc nhở tôi khoác thêm chiếc áo ấm nhưng thực ra, chính tôi lại muốn chìm đắm trong cảm giác mát rượi ấy. Những ký ức về mùa hè không chỉ là thời gian mà còn là những hình ảnh sống động trong tâm trí tôi. Đó là những buổi tối nằm ngắm sao với gia đình, những chuyến thưởng thức hương vị quê nhà bên mâm cơm giản dị nhưng đầy tình thương.

Bước vào tháng Tám, các em nhỏ lại háo hức trở lại trường học. Những gương mặt ngây thơ mang theo hi vọng và ước mơ. Nhìn chúng, bỗng chốc tôi cũng như được sống lại cái cảm giác hồi hộp của những ngày chuẩn bị cho năm học mới. Nhưng bên cạnh niềm vui ấy, trong tâm trí các bậc phụ huynh lại hiện ra bao nhiêu nỗi lo toan: Đầu năm học chẳng khác nào một cuộc chiến, khi mà học phí, áo quần, sách vở, chẳng bao giờ đủ cho một đứa trẻ lớn lên. Nỗi buồn lẫn lộn giữa vui và lo khiến ai cũng cảm nhận được một gánh nặng trong trái tim.

Tôi cảm nhận được màu xanh của đồng quê, màu vàng ươm của bầu trời, và trong cái rung động ấy, cảm nhận được sự khao khát sống mãnh liệt. Các bà, các mẹ đã miệt mài cật lực ở ngoài đồng, các bậc phụ huynh lặng lẽ lo toan cho tương lai con cái. Và tôi, giữa đời thường, ngẫm nghĩ về những gì mình đã sống, về những chiêm nghiệm sâu sắc trong trái tim mình. Dẫu có thế nào, tôi luôn trân trọng khoảnh khắc quý giá của cuộc sống, những điều giản dị xung quanh mình.

Rồi cuộc sống trôi đi, tháng Tám lại rời xa, nhưng trong tôi, từng hình ảnh, âm thanh vẫn vang vọng, để nhắc nhớ rằng ta cần phải yêu thương, cần phải sống trọn vẹn với từng giây phút. Chắc chắn rằng, dù cuộc sống có bộn bề công việc đến đâu, tôi vẫn sẽ dành thời gian để quay về với những điều giản dị, để tìm lại chính mình. Tháng Tám, mùa Thu chớm về, không chỉ mang không khí lạnh mát, mà còn là dấu mốc cho những thay đổi trong tâm hồn tôi.

Cảm ơn tháng Tám đã đến bên tôi, cho tôi cơ hội để sống trọn vẹn, để cảm nhận và suy ngẫm về từng khoảnh khắc mà cuộc sống mang lại. Hy vọng rằng, mỗi lần tháng Tám trở về, tôi sẽ luôn giữ trong mình tấm lòng trân trọng và yêu thương những gì mình đã và đang có. Chào tháng Tám, chào những ngày đầu thu đầy cảm xúc!

Kim Quyên

Nguồn: Báo lao động thủ đô

Bạn cũng có thể thích