Nhiều năm chịu tiếng oan, vỡ òa hạnh phúc khi “gặp lại con” trong hình hài 5 người khác
Nhiều năm chịu tiếng oan, vỡ òa hạnh phúc khi “gặp lại con” trong hình hài 5 người khác
Gạt qua nhiều lời đàm tiếu bán nội tạng của người con đã mất để lấy tiền, bà Ngần giờ sống với niềm an ủi khi được gặp lại con trong hình hài của 5 người khác.
Mang tiếng oan bán nội tạng con lấy tiền
8
năm trước, câu chuyện của bà Cấn Thị Ngần (SN 1960, ở Tuyết Nghĩa, Quốc Oai, Hà
Nội) hiến tạng con trai sau khi qua đời đã thu hút sự chú ý đặc biệt của
dư luận. Con trai bà Ngần là anh T.Đ.V, mất vào ngày 27/7/2016 sau khi bị ngã từ
trên sân thượng xuống đất. Dù sau đó đã được đưa đến Bệnh viện Quân y 103 cấp cứu,
nhưng do bị chấn thương quá nặng, anh V. đã chết não, không thể cứu được.
“Khi con trai được chẩn đoán chết não tôi vẫn chờ đợi điều thần kỳ sẽ đến. Thế nhưng, mọi hy vọng đều dập tắt, dù đau đớn nhưng tôi phải chấp
nhận sự thật đó.
Khi
đó, bác sĩ có hỏi gia đình tôi rằng: “Gia đình có muốn làm nhân đạo không?”.
Tôi không hiểu gì về hiến tạng, gia đình không ai đồng ý. Bản thân tôi ban đầu
cũng khá lưỡng lự về đề nghị của bệnh viện”, bà Ngần kể lại.
Dù
đau đến xé lòng, nhưng bà Ngần cố nén lại, giữ tinh thần thật tỉnh táo để đưa
ra quyết định cuối cùng.
“Nếu
đưa con về thì con sẽ vĩnh viễn mất đi, tất cả tan vào tro bụi. Nếu hiến tạng
con thì một phần cơ thể con vẫn còn được sống và mang lại sự sống cho những người
khác”, bà Ngần chia sẻ.
Thời
điểm ấy, phía ngoài hành lang bệnh viện, rất nhiều người đi đi, lại lại với
dáng vẻ bồn chồn, lo lắng nhưng tất cả đều im lặng, không ai nói với ai lời
nào.
Qua lời kể của bác sĩ, bà Ngần mới biết, đó đều là những người thân của bệnh
nhân đang cần được ghép tạng. Trong đó, bà Ngần rất thương cảm về gia đình một
người đàn ông bị suy tim, cuộc sống chỉ được tính bằng ngày. Trong khi, đứa con
đầu còn rất nhỏ, vợ đang mang thai, nếu không có trái tim ghép anh ấy sẽ chết,
vợ con anh ấy sẽ sống ra sao?
Sau
khi suy nghĩ, đêm 27/7, bà Ngần đã đồng ý ký vào giấy hiến tạng con trai để cứu
những người bệnh khác. Quyết định của bà nhanh chóng được thực hiện khi một trái tim, một lá gan, 2 quả thận, 2 giác mạc được các bác sĩ lấy và
ghép cho 6 người có các chỉ số phù hợp nhất. Quyết định hiến tạng con của bà thời
điểm đó được cho là rất dũng cảm và táo bạo, nhưng chính điều này khiến bà chịu
không ít điều tiếng.
Sau
khi hiến tạng con, thi thể anh T.Đ.V được đưa về gia đình, quân đội và chính
quyền địa phương, cùng với gia đình lo hậu sự rất chu toàn. Thế nhưng, những
người không hiểu chuyện lại đàm tiếu và hỏi những câu khiến bà Ngần lòng đau
như cắt.
“Bán
tạng con được bao nhiêu tiền? Đêm nằm ngủ có thấy con về đòi trả lại tạng hay
không?”, đó là những câu hỏi bà trực tiếp nghe thấy hoặc mỗi khi ra chợ,
ra đường mọi người lại xì xào to nhỏ với nhau.
So
với nỗi đau mất con, những hiểu lầm thời ấy kinh khủng không kém. Suốt một năm bà Ngần thui thủi một mình trong căn nhà con trai xây chưa kịp ở, chịu những
lời bàn tán của dư luận.
“Thời
ấy việc hiến tạng còn hiếm lắm, bản thân tôi lúc đầu cũng do dự. Khi ký tên lên
đơn đồng ý hiến tạng, tôi cũng lường trước được việc làng xóm bàn tán, dị nghị,
hay hiểu lầm mình”, bà Ngần nói.
Nhưng
sau tất cả bà vui vì biết số tạng con mình hiến đã cứu được 5 người thoát khỏi bệnh tật.
“Chỉ
có lá gan được ghép cho một cụ bà lớn tuổi nhưng không thành công, còn tim, thận
và giác mạc đều cứu giúp được người khác”, bà Ngần kể.
Gặp lại con trong hình hài của 5 người
Biết
phần tạng của con cứu sống được nhiều người, bà Ngần ước có thể gặp lại con
trong một hình hài khác. Tuy nhiên, vì lý do bảo mật thông tin nên bà cũng chỉ
dám nhớ về con trong đầu.
Nhưng
niềm vui bất ngờ tìm đến với người mẹ già, khi lần lượt những người nhận tạng của
anh V. tìm về để cảm ơn.
Ngày
giỗ đầu anh V. 27/7/2017, bà Ngần bất ngờ đón tiếp 5 người xa lạ đến nhà, giới
thiệu là những người nhận tạng của anh V. Khi nghe thấy tiếng tim con đập
trong lồng ngực khác, thấy thận của con giúp hai người khỏe mạnh lại, thấy đôi
mắt con mang lại ánh sáng cho người khác bà bật khóc.
“Khi
các con tìm tới, tôi không dám tin mình có thể nghe lại tiếng tim V. đập lần nữa,
có thể gặp lại những phần cơ thể của con mà chính tay mình đã ký tặng đi”,
bà Ngần kể. Bà cảm thấy như anh V. vẫn còn sống, vẫn còn bên cạnh bà.
Nhờ
phần tạng anh V. hiến 5 người có thêm một cuộc đời mới, họ muốn thay anh V. chăm sóc bà Ngần nên xin phép được gọi bà là mẹ, qua lại mỗi ngày lễ Tết thăm hỏi.
Cứ
thế suốt 8 năm nay, 5 người con nuôi của bà Ngần không một ngày nào không gọi điện
hỏi thăm. Mỗi lần ra Hà Nội khám đều qua nhà bà nghỉ lại, chơi với mẹ ít ngày,
vào các dịp lễ Tết, giỗ của anh V. đều xe lớn xe bé về thăm bà Ngần, không để
bà chịu cảnh lẻ loi một mình.
Bà
Ngần kể dù không báo trước, sợ các con đường xa xôi, đi lại tốn kém, nhưng cứ đến
giỗ V., 5 người con lại có mặt đông đủ.
“Suốt
8 năm nay không thiếu một ai”, bà Ngần cho biết.
Không
chỉ 5 người nhận tạng mà con cháu, bố mẹ, vợ chồng của họ cũng cùng nhau về,
căn nhà thường ngày trống vắng của bà lại đầy ắp tiếng cười nói.
Người
mẹ kể, mới tháng 7 Vu Lan vừa rồi, 5 người con nuôi lại chạy xe về thăm bà,
chơi ít bữa rồi đi. Ai cũng đòi đón mẹ về lên nhà ở để chăm sóc, bà Ngần cũng
tranh thủ thời gian rảnh đi thăm nhà các con.
“Suốt
mấy năm nay các con về thăm tôi, lúc nào có thời gian rảnh tôi lại đi xe
lên thăm nhà các con”, bà Ngần cho hay.
Gặp
lại các con, bà Ngần chia sẻ mình thấy “sướng”. Sướng vì ngày ấy không
nghe lời người thân mà từ chối hiến tạng, nếu ngày ấy bà không ký vào lá đơn,
con bà mất trở về với cát bụi là mất tất. Còn bây giờ một phần cơ thể của con
trai vẫn tồn tại trên đời, bà vẫn được nghe tiếng tim con đập, đôi mắt con vẫn
được nhìn thấy cảnh đẹp. Làng xóm cũng từ ngày ấy mà biết rằng bà không bán tạng
của con trai lấy tiền, rửa tiếng oan cho bà. Họ cũng dần hiểu được việc làm
nhân văn của người mẹ.
Nhiều
lần các con nuôi về thăm cho bà tiền, nhưng bà Ngần không nhận, có lần phải gói
đùm hành, rau cỏ, nhét phong bì lại cho các con. Bà tuổi già chẳng cần tiêu gì,
trong khi những người con nuôi của bà cuộc sống còn nhiều khó khăn cần lo toan.
Sau tất cả người mẹ chỉ mong những đứa con của mình sống mạnh khỏe,
vui vẻ, có thể tiếp tục mang theo phần cơ thể của anh V. sống là người có ích
cho xã hội, thế là bà thấy mãn nguyện trong lòng.