Doanh nhân Ngô Dương Hải: Tôi vốn không phải “Nhà thơ”

Doanh nhân Ngô Dương Hải: Tôi vốn không phải “Nhà thơ”

Hoa Nắng –  Thứ năm, 21/10/2021 07:24 (GMT+7)

Ngô Dương Hải- Một tên tuổi ngày càng gần gũi với cộng đồng yêu thơ trên mạng xã hội. Hiện anh là Trưởng Ban Quản Trị Bạn Bè Yêu Sài Gòn – một fanpage văn hóa văn nghệ do một số trí thức, chuyên gia KT, kỷ lục gia, bác sĩ, văn NS, nhà báo, nhà thơ lập nên

Ngô Dương Hải viết thơ từ thời còn ngồi ghế cấp 3. Chàng lớp phó học tập các lớp phổ thông ngày nào chuyên khối B nhưng lại học đại học khối A và “lấn sân” sáng tác sang khối C rất “kín tiếng” về chuyện đời tư. Với cá tính chân thành, nhiệt tình, vui tính và hòa đồng, Ngô Dương Hải được bạn bè gọi vui với biệt danh “Bạch tiên sinh” do thường xuất hiện với trang phục màu trắng sáng và nụ cười hiền. 

tm-img-alt
Nhà thơ, doanh nhân Ngô Dương Hải

Ngô Dương Hải tên thật là Ngô Văn Liên, sinh năm 1969 tại vùng chiêm trũng Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Người con đến từ quê hương sông Mã – cầu Hàm Rồng, tốt nghiệp đại học bách khoa Hà Nội chuyên ngành “Thiết bị điện, điện tử” có hơn 30 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực cơ khí – xây dựng công nghiệp và dân dụng. Đầu năm 2022, Ngô Dương Hải mở rộng hoạt động sang lĩnh vực truyền thông, chuyển hướng công tác, sinh sống và làm việc tại TP.HCM. 

tm-img-alt
tm-img-alt
Vùng chiêm trũng Thanh Hóa

Trước đây, Ngô Dương Hải từng nằm trong Ban Quản Trị của một trang thơ tình phía Nam mà số lượng thành viên lên đến gần 400.000 người. Sau đó, nhiều người biết đến Ngô Dương Hải với vai trò Quản trị viên trang thơ Hà Nội mãi trong tim và xuất hiện nhiều trên các trang thơ online như Thăng Long Hà Nội Ký, Ban Bè Yêu Hà Nội… Thơ Ngô Dương Hải khá già dặn trong mọi thể loại như thơ tình yêu quê hương đất nước, thơ bóng đá, thơ trào phúng… Điều đặc biệt, tác giả này không chịu nhận “mình là nhà thơ”, dù bộ sưu tập thơ do anh sáng tác đạt con số “khủng”: hơn 2.000 bài thơ với 20 bài đã được phổ nhạc. Tuy sáng tác đa dạng về thể loại và đề tài nhưng thơ tình Ngô Dương Hải xuất sắc và nổi trội hơn hết.

tm-img-alt

Có thể nói, bút lực của tác giả trẻ Ngô Dương Hải rất sung mãn với nhiều bài thơ hay dành tặng riêng cho cộng đồng mạng. Tuy bận rộn công việc kinh doanh và quản lý doanh nghiệp của mình nhưng như con tằm nhả tơ, Ngô Dương Hải đều đặn mỗi ngày “rút ruột” thả thơ với nhiều đề tài khác nhau vào các nhóm thơ do anh làm Quản Trị Viên và sinh hoạt. BTV Vi Hằng – Chủ biên ấn phẩm Thế Giới Doanh Nhân-Sao Việt, thành viên Ban Quản Trị trang fanpage Bạn Bè Yêu Sài Gòn nhận xét: “Ngô Dương Hải cùng các cây bút tài hoa khác đã góp phần xây dựng một sân chơi tinh thần lành mạnh và văn hóa online. Thơ tác giả này rất đa dạng. Tiếp bước người xưa, Ngô Dương Hải có những dòng thơ chân quê, thật thà như bóng dáng thơ Nguyễn Bính; những dòng thơ khát khao, cháy bỏng như hồn thơ Xuân Diệu; những dòng thơ lãng mạn, cuồng nhiệt “say trăng” của Hàn Mạc Tử; những dòng thơ nhẹ nhàng, tha thiết nhắc nhớ bậc tiền bối Xuân Quỳnh; những dòng thơ mỉa mai thấm thía, sâu cay của hồn cụ Tú Xương; những dòng thơ thanh mà tục, tục mà thanh của nữ sĩ Hồ Xuân Hương; những dòng thơ ngọt ngào, tha thiết trong thơ Chế Lan Viên…”.   

tm-img-alt

Nhà nghiên cứu văn học Lâm Thanh Sơn (Hà Nội) – Đại diện Ban Quản Trị trang “Thăng Long Hà Nội Ký” nhận xét: “Thơ Ngô Dương Hải được viết với đủ mọi thể thức như lục bát, tự do, ngũ ngôn hoặc Đường luật… Thơ tình của anh đằm thắm, mượt mà, tha thiết và say đắm. Ở thể thơ tự do, tác giả viết nhiều bài với ngôn ngữ hiện đại, hình ảnh sống động. Dương Hải kết hợp được ngôn ngữ dân gian trong nhiều bài thơ tình nên tạo được một dòng thơ lãng mạn thực sự nhưng không bị sa đà vào sự ủy mị. Câu chữ trong thơ khá chân thực, sang trọng. Ý thơ và tứ thơ cũng được tác giả viết có lớp lang, cấu trúc rất “có nghề”. Tôi quý cái chất thơ nồng nàn, mang hơi thở quê hương có cây cầu Hàm Rồng của anh biết bao”.

Mời độc giả cùng thưởng thức một số tác phẩm đã tạo nên thương hiệu “Ngô Dương Hải” qua các bút danh Dương Hải, Hải Dương, Ngô Hoàng Long, TK, Mây Trắng Cuối Thu, MTCT, Tìm Mãi Yêu Thương.

MẸ LÀ NHƯ THẾ

Đừng ai so sánh mẹ tôi

Với đà cuối dốc với vôi không trầu

Đừng ai hỏi mẹ về đâu

Mẹ về miền nhớ hai đầu gánh cong.

Mẹ tôi vai gánh đầy đong

Ầu ơ câu hát cho lòng nhẹ vơi

Mẹ tôi gom hết gió trời

Để trưa tháng sáu thành lời hát ru.

Mẹ tôi cột những mây thu

Thành con diều trắng vi vu gió đời.

Mẹ tôi chắn cả mưa rơi

Bao nhiêu dông tố thành lời bình an.

Bao nhiêu nắng rát mưa tràn

Bấy nhiêu vai gánh gian nan chợ đời

Gánh nhiều lắm lắm đầy vơi

Cho tôi bên mẹ bầu trời bình yên…!

Dương Hải (Ngô Dương Hải)

———————-

CHỢ QUÊ

Con về tìm góc chợ quê

Tìm vuông bánh đúc hương mê thuở nào,

Tìm trong những tiếng lao xao,

Chuối xưa cắt nửa ngọt ngào đợi mong.

Tìm trong cái dáng bà còng,

Kim băng khâu túi cho lòng yên tâm,

Tìm trong gió tiếng thì thầm,

Chuyện to chuyện nhỏ chuyện gần chuyện xa.

Tìm cô thôn nữ thướt tha,

Thị thơm Cô Tấm chui ra thuở nào,

Tìm đôi câu đối hồng đào,

Thầy đồ vắng bóng… ai rao chợ đời?

Tìm hương tháng hạ gợi mời,

Xoan rừng vừa chín… nước rơi bất ngờ,

Tìm cau lắ thắm đợi chờ,

Cối trầu người giã đơn sơ môi hồng.

Tìm cô hàng xén… người đông,

Sợi dây chỉ đỏ tơ hồng năm xưa,

Tìm người khéo bó cần dưa,

Bó đều tăm tắp cho vừa lòng nhau!

Tìm trong góc trước, góc sau,

Rổ thưa che gió tre màu mới đan,

Tìm trong ngơ ngác lũ ngan,

Tuổi thơ non nớt… ngỡ ngàng biệt li!

Tìm cô bán nón mọi khi,

Câu thơ bỏ dở… người đi không đành,

Bất ngờ… đôi mắt người nhanh,

Chú vừa về tới… Thưa anh… mua gì…?

Hải Dương (Ngô Dương Hải)

———————-

THÀNH PHỐ TRẺ – SỨC VƯƠN TẦM THẾ KỶ

Thiêm thiếp ngủ Thủ Đức thành phố trẻ,

Ánh đèn buông nhè nhẹ lá vàng bay,

Chưa thu nào lại giống với thu nay,

Dịch Covid đổi thay dòng suy nghĩ.

Chẳng chiến sĩ lại hóa thành chiến sĩ,

Những xưởng, kho lại ví với pháo đài,

Những bàn chân cùng bước tới tương lai,

“Ba tại chỗ”, “cung đường hai điểm đến”.

Những lắng nghe những trở trăn bờ bến,

Phải làm sao cho quyện chặt tiềm năng,

“Phủ vacxin”… Quyết vượt những khó khăn,

Người cầm lái… Chưa đêm nào trọn giấc.

Con đường dốc phải biết leo từng bậc,

Bảo vệ vùng xanh, từng nấc tiến xa,

Như cây tùng cây bách trước phong ba,

Áo xanh – trắng chung tay cờ quyết thắng!

Sau dông tố là trời xanh khoảng lặng,

Là mầm xanh là hoa, nắng trên cành,

Là nụ cười em lại đến bên anh,

Thành phố trẻ… Lại song hành chân bước…!

Dương Hải (Ngô Dương Hải)

———————-

BỒNG BỀNH

Bồng bềnh lục bát trôi sông,

Bồng bềnh ai thả cho lòng tương tư!

Bồng bềnh sóng vỗ giá như,

Bồng bềnh cho ướt phong thư ngày nào!

Bồng bềnh cho nhớ nôn nao,

Bồng bềnh bong bóng mưa rào… cô đơn,

Bồng bềnh theo gió từng cơn,

Bồng bềnh tim tím… thêm hờn thủy chung!

Bồng bềnh chi nhớ cùng nhung,

Bồng bềnh ai đắp chăn cùng đêm đông,

Bồng bềnh có cũng bằng không,

Bồng bềnh chồng bát hay chồng mâm cao?

Bồng bềnh vừa bán vừa rao,

Bồng bềnh một mớ năm hào… Đàn ông,

Bồng bềnh chợ gánh vầng đông,

Bồng bềnh một kiếp má hồng nhạt phai!

Bồng bềnh gánh cả hai vai,

Bồng bềnh dông gió… sương mai sương chiều,

Bồng bềnh đời có bao nhiêu,

Bồng bềnh ơi hỡi… Sao nhiều… Long đong…!

Ngô Hoàng Long (Ngô Dương Hải)

———————-

ĐÊM TRĂNG ĐỠ CÁNH HƯƠNG QUỲNH

Chân thất thểu lạ chưa đời cao thấp,

Rượu trên tay ngửa mặt nhấp men đời,

Trăng chẳng hỏi một lời sao còn nấp,

Cánh Quỳnh Hương ừ nhỉ khéo gợi mời.

Một đêm nay rã rời thân xác cũ,

Quá tròn trăng hé nụ khóm hoa cười,

Đã say đâu rượu mới vừa một hũ,

Mộng Cầm xưa… Mặc Tử cũng than trời…!

Đêm nay say đừng cười ta trăng nhé,

Đừng cười ta lại bảo kẻ đa sầu,

Hương Quỳnh hỡi về đâu em lặng lẽ,

Về đâu em… Men say nhỉ rượu chầu!

Ừ thì say một đêm cho tình ái,

Chỉ một đêm để nhớ mãi muôn đời,

Ai bảo nguyệt xa vời nên hoang hoải

Rượu với trăng… Thêm hoa thắm gợi mời…!

TK (Ngô Dương Hải)

———————-

ĐÔNG CỦA HAI TA

Có phải chăng đông đã đợi chờ

Bên vàng hoa dã bướm ngẩn ngơ,

Lá chẳng còn vàng nên thành đỏ

Bờ môi em đó khéo làm ngơ?

Tôi biết rằng đông chẳng vội vàng

Để cho mây trắng nhẹ lang thang,

Tô thêm hồng sắc lên màu lá,

Như lúc hai ta ghé nhẹ nhàng.

Tôi biết rằng đông có ý nhường,

Cho em suối tóc gió tình vương,

Cho em ánh mắt hồ thu thẳm,

Tôi ngất ngây say má thắm hường.

Một chút se se rét ngọt ngào,

Chừng như đông cũng biết khát khao

Chừng như đông biết ta hẹn ước,

Chờ ngày hoa rước… Nhẫn tình trao…!

Mây Trắng Cuối Thu (Ngô Dương Hải)

———————-

TÌNH ĐÔNG

Hình như thế… Đông đà thấy nhớ,

Đông bắt đầu bỡ ngỡ vu vơ,

Phải chăng… Đông cũng ước mơ,

Thế nên Đông cũng… đợi chờ Thu qua!?

Đông chẳng biết… Thu đà mấy độ,

Trút lá vàng… đắp mộ tình xưa,

Neo hồn chênh chếch trăng đưa,

Đa đoan người bán… người chưa nhận lời!

Thu dần trôi… thưa rồi lá trút,

Cuối tầm nhìn… hun hút đường xa

Má hồng… phận liễu xót xa,

Môi càng thêm thắm… đêm qua càng dài!

Phải chăng Thu… đã phai màu lá

Đông cận kề… Đông lạ hơn xưa,

Chớm đông… Trời lại đổ mưa,

Bập bùng bong bóng… Đông chưa vừa lòng!

Đông hỏi sông… dòng trong, dòng đục

Hỏi con đò hạnh phúc về đâu,

Đông rồi sao vẫn mưa ngâu,

Để rồi ngăn cách… hai đầu nhớ mong.

Đông e thẹn… tình trong như đã,

Vẻ bên ngoài là lạ thế thôi,

Thì ra Đông biết rằng tôi,

Với người… Người nhỉ… bờ môi trao thầm…!

MTCT (Ngô Dương Hải)

———————-

NẮM CHẶT TAY NHAU

Đôi tay này sẽ nắm lấy tay em,

Chắn bão dông lên thềm đêm mưa gió,

Đôi tay này dìu em qua lối nhỏ,

Che nắng trưa hè… Chặn cả mưa đông!

Đôi tay này uốn cả những dòng sông,

Để mênh mông cánh đồng xanh bát ngát,

Nâng câu thơ cánh cò bay cung nhạc,

Thả những cánh diều mơ ước bay cao.

Đôi tay này có cả vết khát khao,

Có đắng cay, ngọt ngào bao năm tháng,

Có cuồng phong, có bình minh sương thoảng,

Em nhé tay này… Sẽ nắm tay em!

Đôi bàn tay từng lấm vết bùn đen,

Từng ướp hương sen ngọt mềm đêm tháng hạ,

Đỡ sỏi phương xa… không là quê lạ,

Em nhé tay này… Nắm chặt tay em…!

Ngô Dương Hải (Ngô Dương Hải)

———————-

CHUYỆN TÌNH TẠO HÓA

Em nhớ tôi không nếu một ngày?

Hoa không còn mật để ong say,

Biển kia phẳng lặng không còn sóng,

Riêng nhớ trong tôi mãi dâng đầy!

Em nhớ tôi không nếu một mai?

Trăng khuất núi cao ngủ giấc dài,

Không còn lờ lững đêm soi bóng,

Nhớ mãi em thôi… nét trang đài!

Em nhớ tôi không nếu ngày kia?

Mây – gió hai đường mãi cách chia,

Mây chẳng che đầu em khi nắng,

Tôi vẫn cạnh em… có tay chìa!

Em nhớ tôi không nếu tới đây?

Sa mạc chìm sâu nước dâng đầy,

Tôi vẫn tìm em mênh mông biển,

Được sát bên em… thỏa lòng này!

Em nhớ tôi không nếu hai ta?

Trời cũng phải ghen… nỡ chia xa,

Tôi sẽ đi tìm em khắp chốn

Trên khắp nhân gian sẽ là nhà!

Tôi biết hỏi em cũng thế thôi,

Em đã trao tôi cả bờ môi,

Ngây ngất men tình… hương trái cấm,

Tạo hóa sinh ta… sắp đặt rồi!

Ngô Dương Hải (Ngô Dương Hải)

———————-

CŨNG VÌ YÊU

Em uống thơ anh… uống thơ anh

Bởi vì trong đó có biển xanh,

Có muôn tinh tú vì sao sáng,

Có bến sông quê… gió mát lành.

Em đã say rồi… đã say thơ,

Bởi vì trong ấy có ước mơ,

Có đôi mắt ướt đầy khao khát,

Có trái tim em mãi đợi chờ.

Em đã yêu rồi… anh biết không,

Bởi yêu nên mãi… mãi chờ mong,

Bởi yêu nên thiếu anh không thể,

Giữ trái tim yêu… giữ lửa lòng.

Em đã từng mơ… chỉ hai ta,

Giữa ngàn tinh tú… giữa sao sa,

Xung quanh hoa bướm… vườn tiên giới,

Xây mãi yêu thương… bóng xế tà

Anh có mơ không… đến một ngày,

Đường đời song bước nắm chặt tay,

Đôi lứa tim tình ta bùng cháy,

Thiệp hồng tên ghép ngất ngây say…!

MTCT (Ngô Dương Hải)

———————                                

TÌM LẠI DÁNG XƯA

Tìm về mái ấm nhà xưa,

Lời ru câu hát cầu dừa bắc qua,

Con tìm câu hát dân ca,

Cò bay một thuở mưa sa ngoài đồng.

Con tìm sương sớm vầng đông,

Sóng ghe dáng tía mênh mông thuở nào,

Tìm trong ngọn gió lao xao,

Lời ru còn đó… mây cao lững lờ.

Con tìm một nửa câu thơ,

Bồng bềnh nước nổi đơn sơ đời người,

Con tìm ánh mắt nheo cười,

Tìm đâu cho thấy… dáng người con yêu!

                                                                       Bến Sông Xưa (Ngô Dương Hải)

Nguồn: Báo Môi Trường và Đô Thị

Bạn cũng có thể thích