Bình yên hay cô đơn?
Càng trưởng thành, tôi lại càng muốn những lúc một mình như thế nhiều hơn, phải chăng con người ta ngày càng thiếu đi sự đồng cảm của những người xung quanh hay chính bản thân mình tự co lại, không muốn chia sẻ với người khác? Để rồi chỉ có thể tin vào chính mình hay đúng hơn là sợ phí phạm niềm tin.
Ảnh minh họa |
Không gì có thể bào mòn sự lạc quan của một con người nhanh bằng sự hoài nghi và cũng không có gì khỏa lấp được khoảng trống của sự hụt hẫng một khi chỗ dựa mà ta tin tưởng nhất bị sụp đổ.
Trong mắt mỗi người, hạnh phúc có những màu sắc khác nhau nên bình yên đối với mỗi người cũng khác nhau, có chăng để cảm nhận được hạnh phúc hay bình yên chúng ta đều phải nếm trải chung vị mặn của mồ hôi và nước mắt.
Tôi lại thấy yên bình giản dị sau những lo toan cơm áo gạo tiền, có những buổi chiều êm đềm trong khu vườn nhỏ trong ánh hoàng hôn. Tôi đưa tay hứng những giọt nắng chiều xuyên qua vòm cây, mây bay trên đầu và bàn chân đạp lên lá khô xào xạc. Bài hát ngày xưa vang lên khe khẽ, tôi mỉm cười hát theo mấy đoạn hay. Mây bay qua cánh rừng xa xa, đàn chim cũng vội vàng xếp thành hàng bay về bên kia núi. Đời người phải chăng cũng chỉ như vậy, giống như mặt trời dù chói chang thế nào thì cuối ngày cũng sẽ tắt, khuất dần theo bóng núi chiều xa.
Tôi có đọc ở đâu đó câu: Có bình yên nào mà không xót xa? Vậy nên, tôi chọn bình yên một cách cô đơn, không so sánh thiệt hơn, không tính toán được mất với ai khác. Tôi cũng không mong ai đó thương cảm vì có thể bạn nghĩ rằng, một mình là cô đơn, nhưng tôi lại cho rằng đó là sự tự do, sự bình yên. Vậy nên, bình yên hay cô đơn cũng như bình minh hay hoàng hôn, đều là do cách mỗi người cảm nhận. Dù như thế nào tôi cũng mong rằng, tất cả chúng ta sẽ tìm thấy sự bình yên theo cách của riêng mình dù là ranh giới của bình yên và cô đơn rất mong manh.
Kim Loan
Nguồn: Báo lao động thủ đô