Bài thơ: Nửa đời người

Bài thơ: Nửa đời người

Qua nửa đời người trẻ gì nữa đâu///Tóc đã phai màu Xuân xanh bạc phếch ///Dư dả hiểu đời đúng – sai – khớp – lệch////Biết thả nụ cười khuất lấp chua cay…

tm-img-alt
Ảnh minh hoạ.

NỬA ĐỜI NGƯỜI

Qua nửa đời người trẻ gì nữa đâu
Tóc đã phai màu Xuân xanh bạc phếch 
Dư dả hiểu đời đúng – sai – khớp – lệch
Biết thả nụ cười khuất lấp chua cay

Biết đong niềm vui trong những hao gầy 
Chẳng còn đọa đày bản thân thêm nữa
Tin rằng gió trời cuốn đi lời hứa
Nên không đợi chờ mật ngọt yêu thương 

Tự mình vững tin trên những cung đường
Được – mất- hơn – thua chẳng bận tâm quá
Chuyện ở thế nhân đâu hoàn hảo cả 
Bóc mẽ mà chi… gian dối tình người!

Dẫu lòng buồn đau … vẫn nhoẻn miệng cười!
Khóc chỉ làm cho chân chim hằn vết
Chi bằng bình tâm đi qua mỏi mệt
Nông nổi không còn sau những trầm luân

Cũng có đôi lần nuối tiếc thanh Xuân
Trách cứ bản thân một thời ngây dại
Đánh cược tình yêu sẽ là mãi mãi
Gieo trọn niềm tin đổi mấy cung sầu

Đã qua cả rồi sóng gió bể dâu
Hong nỗi buồn đau ngàn lần có lẻ
Đi hết nửa đời ta đâu còn trẻ
Lặng lẽ thâm trầm trước những đong đưa

Biết vờ làm ngơ khi thấy dối lừa
Không để bản thân chìm trong ảo mộng 
Lời nói yêu thương dễ gì rung động
Sợ đổi ngọt ngào lấy những tái tê

Lấp lánh … lung linh chẳng phải pha lê
Bởi nó chính là Lệ đời ngang trái
Nên bốn mươi rồi … không còn khờ dại
Vững chãi an bình giữ nụ cười xinh…!

Nguồn: Báo Môi Trường và Đô Thị

Bạn cũng có thể thích