Hà Nội thế nào cũng thương

Tết vừa rồi, vừa ra Hà Nội, tôi và con trai đã được thưởng thức một tuần rét đậm dưới 10 độ C. May sao, Hà Nội còn ưu ái đứa con gái cả năm mới về thăm nhà một lần mà tăng dần nhiệt độ để ba ngày Tết, mẹ con tôi được tung tăng du xuân cùng gia đình. Những ngày lạnh ngắt, bầu trời Hà Nội xám ngoét một màu sương đục, mỗi hơi thở ra như làn khói thuốc phả vào thinh không. Lập xuân, dù nắng chưa giòn nhưng trời cao và trong vắt, Hà Nội đẹp dịu dàng với muôn vàn sắc hoa. Con trai tôi lon ton chạy khắp sân chùa làng. Sân chùa ngày xuân rộn ràng không u tịch như những ngày thường.

Hà Nội thế nào cũng thương
Ảnh minh họa.

Hạ sang, tôi lại tranh thủ đưa con về Hà Nội thăm ông bà. Hà Nội lần này đón chúng tôi bằng một tuần nắng nóng, oi bức, cái oi nồng khó chịu của đất trời trước những ngày mưa gió triền miên. Những ngày sau, mưa thoắt đến thoắt đi, ào ào rồi tạnh ráo, ở phố này mưa như trút mà phố khác nắng trải tràn tàng cây.

Một buổi sáng, tôi háo hức chọn váy xinh đi gặp bạn. Vậy mà, mây đen chợt kéo đến vần vũ, tôi ngậm ngùi đổi sang quần áo cho tiện di chuyển giữa trời mưa. Ngồi sau em tài xế “công nghệ”, tôi nín thở khi em luồn lách chạy mưa. Em nói từ đầu mùa đến giờ, em chưa trúng một cơn mưa nào. Nếu lỡ đi vào phố âm u, em sẽ rẽ ngay sang một con phố khác. Tưởng đùa mà thật, chiếc xe cứ lao vun vút bỏ lại mây giông ở tít đằng sau. Nhìn xe bên cạnh còn vương những giọt nước mưa, tôi đoán họ vừa rẽ từ phố nào đó có mưa to.

Chuyến “chạy mưa” đó khiến tôi nhớ những ngày tôi chưa xa Hà Nội. Một buổi chiều tan sở, tôi vừa bước ra ngoài, trời vội đổ cơn mưa. Đi trên cầu, những hạt mưa xối xả xiên vào mặt tôi rát buốt, gió thổi phần phật như muốn cuốn bay cả xe lẫn người. Vậy mà đến giữa cầu, trời trong mây trắng lạ lùng. Dừng xe ở chân cầu, tôi ngoái đầu nhìn lại. Hình ảnh sau lưng tôi lúc ấy kỳ diệu như có phép màu, cao xanh chia thành hai nửa, một bên mây đen vần vũ, sấm đánh đì đùng, mưa to như trút; bên còn lại nắng chiếu vàng rực rỡ. Tiếc là lúc đó vì mải chiêm ngưỡng một cảnh tượng hiếm gặp của Hà Nội mà tôi quên lấy điện thoại chụp lại một tấm hình kỷ niệm.

Dù lạnh hay nóng, mưa hay nắng thì ta vẫn thương Hà Nội. Có phải chăng bởi Hà Nội khó đoán nên người đi xa sẽ mãi thương, mãi nhớ như những chàng trai thường say đắm một người con gái đẹp và cá tính. Hà Nội dịu dàng mà cháy bỏng, đằm thắm mà mạnh mẽ, trong sáng mà quyến rũ, cổ điển mà hiện đại. Hà Nội thú vị như thế, làm sao hết yêu cho được? Hà Nội là vậy đó! Ở gần có khi khiến ta ngợp thở mà ở xa lại nhớ mãi không nguôi.

Đan Ngọc

Nguồn: Báo lao động thủ đô

Bạn cũng có thể thích