Mưa xuân của phố

Những ngày này, Thành phố có mưa xuân. Người ta vẫn tin rằng mưa xuân của phố không lãng mạn bởi nó không mang đến vẻ xanh tươi ngút ngát như ruộng đồng, như núi đồi. Thế nhưng, mưa vẫn âm thầm rơi trên những con phố, hàng cây, rơi xiên qua những khoảng trống giữa ngôi nhà cao tầng… để tưới đẫm mặt đất, tưới đẫm những tâm hồn đang say mê bước vào một mùa xuân mới.

Buổi sáng ra, mẹ tôi cầm chiếc ô, xỏ đôi ủng nhựa màu xanh lá cây rồi lẩm bẩm: “Lại mưa phùn rồi, bẩn ơi là bẩn”. Mẹ cầm ô đi ra chợ, lang thang mấy hàng rau, hàng cá trong cái nhớp nháp của khu chợ “phố”. Lúc mẹ về, đôi ủng màu xanh đã lấm lem bùn đất. Mẹ đặt túi rau xanh xuống thềm nhà, lại bảo: “Giờ đang mưa xuân, rau cứ xanh xanh là”. Đôi mắt mẹ sáng lấp lánh.

Mưa xuân của phố
(Ảnh minh họa: Cao Tiến)

Đấy, cứ bảo mưa xuân chẳng được tích sự gì, nhưng rõ ràng là đã mang đến cho đôi mắt ai đó những nẻo sáng tươi vui và hồ hởi. Ra đường trong cái mưa phùn lành lạnh, có thể thấy những tiếng lép bép của bánh xe chèn trên những con đường ướt, những tiếng sột soạt của áo mưa khi người ta chen chúc nhau, hay đâu đó trên những con phố ít người qua, tiếng những giọt nước lộp độp rơi trên đất, chẳng đủ nhiều để trôi đi bụi bẩn, cứ vướng vất trên đường.

Không như mưa rào mùa hạ, mưa xuân không có tiếng, chỉ lặng lẽ đến phủ lên vạn vật. Mưa xuân của phố lặng lẽ rơi trên những mái ngói rêu xanh nơi phố cổ. Mưa xuân của phố rơi trên những ngôi nhà cao tầng, rơi nghiêng theo chiều gió thổi, đôi lúc liêu xiêu, đôi lúc lại quấn quýt vào nhau tan như làn sương mỏng.

Mưa xuân của phố nhẹ nhàng đáp lên những hàng cây đang đâm chồi nảy lộc, trên những nụ hoa xuân đang khoe nhan sắc rực rỡ nhất của mình vào mùa đầu tiên của năm mới. Mưa xuân của phố rơi trên những ngọn cỏ ven đường mang đến những mầm xanh ngọt ngào sức sống.

Mưa xuân phủ trên mặt hồ trong phố một làn sương mỏng, hàng liễu ven bờ buông rủ bờ vai hứng những giọt nước nhỏ, mềm mại len lỏi qua những chiếc lá mong manh, đọng thành từng giọt lớn rơi xuống mặt nước…

Và mưa xuân của phố, là mưa rơi trên những nóc những chuyến xe bus chạy trong thành phố, đọng trên cửa kính thành những vệt dài. Sau cửa kính ấy, là đôi mắt cô gái trẻ đang háo hức ngắm đất trời qua màn mưa, khe khẽ dùng ngón tay thon mảnh vẽ lên một trái tim qua màn hơi nước …

Mưa xuân của phố nếu ai đó chỉ nhìn thấy những nhớp nháp của con đường mưa, với những lo toan cuộc sống, với những hối hả bon chen, thì hẳn rằng sẽ không nhận ra vẻ đẹp âm thầm mà mãnh liệt của nó.

Bạn tôi từng nói, mưa xuân buồn lắm, nhất là mưa trên phố! Mưa vui hay buồn cũng tùy cảnh, tùy người, nhưng tôi chắc rằng, nếu có buồn thì cũng là nỗi buồn đầy sức sống. Âm thanh của mưa xuân không nghe thấy rõ như mưa dông, mưa rào, nó được cảm nhận trên muôn vàn hoa lá, cỏ cây, trên những nẻo đường, trên mái tóc, bờ môi, miên man, dịu dàng và sâu lắng. Và hình như… mưa xuân có thể nếm được.

Bạn hãy thử xem, chắc rằng nó có vị ngọt như nụ hôn của đất trời. Một sáng mai thứ dậy, sẽ thấy mưa xuân bọc trên những mầm hoa, dẫu mầm hoa chỉ mọc cô đơn trên phố. Sẽ thấy mưa xuân bọc trên những chồi non, dù chồi non ấy thường ngày phủ đầy bụi phố. Sẽ thấy mưa xuân thủ thỉ, dù trên đường vẫn tiếng còi xe rộn rã. Sẽ thấy mưa xuân tô điểm thêm cho vạn vật, dù vạn vật ấy là những ngôi nhà xây bằng gạch sừng sững vô tri…

Nhưng nếu thử đón nhận mưa xuân của phố từ đáy lòng mình, ta sẽ thấy hương vị của nó thật dễ làm mềm con tim.

Diệp Anh

Nguồn: Báo lao động thủ đô

Bạn cũng có thể thích