Những ‘người mẹ hiền’ thắp sáng tương lai cho trẻ khuyết tật

Theo báo Hải Dương, vốn là giáo viên một trường tiểu học công lập ở phường Bình Hàn (TP Hải Dương), hơn 10 năm trước cô giáo Nguyễn Thị Hồng Trang quyết định trở thành giáo viên dạy trẻ khuyết tật nghe, nói của Trung tâm Bảo trợ xã hội (BTXH) tỉnh. Đến một môi trường sư phạm đặc biệt, ban đầu không ít người thân của cô ngăn cản, chỉ ra những khó khăn mà cô sẽ gặp phải khi chuyển công tác đến đây. “Những khó khăn, bỡ ngỡ ban đầu không làm tôi nản chí. Tôi muốn bù đắp phần nào cho những trẻ khuyết tật. Các em sinh ra đã thiệt thòi thì việc được đến trường là một kỳ tích. Không thể phủ nhận việc nuôi dạy trẻ khuyết tật vất vả nhưng tình yêu thương và sẻ chia đã giúp chúng tôi có sức mạnh, niềm tin của những người mẹ, sẵn sàng hy sinh để đến với công việc này”, chị Trang nói.
Lớp học toán của cô và trò Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh . Ảnh: báo Hải Dương
Không ít người đến với Trung tâm BTXH tỉnh đã từng trải qua nghề giáo ở các trường công lập, thậm chí có cô là giáo viên dạy giỏi nhưng vẫn quyết định đến với nơi này. Nhớ lại những ngày đầu đứng lớp ở đây, cô Nguyễn Thị Vân Hương kể cùng báo Hải Dương : “Lớp học dành cho trẻ khuyết tật rất đặc biệt. Có em thích sống thu mình, khép kín, ngại giao tiếp, có em không nghe được, nói được… Thậm chí có em mắc chứng tăng động, đang giờ học trèo lên bàn nhảy nhót, tranh đồ, xé vở của các bạn. Ban đầu tôi cũng hoảng sợ nhưng khi đặt mình vào vị trí của người mẹ, tôi đã đến gần ôm chặt, vỗ về và nhẹ nhàng khuyên nhủ thì em dần dịu lại. Dạy dỗ, chăm sóc trẻ khuyết tật cần có một tình yêu lớn của một người mẹ với con thì mới gắn bó lâu dài được với nghề”.
Bà Nguyễn Thị Hồng Hạnh, Phó Giám đốc Trung tâm BTXH tỉnh khẳng định những người yếu thế luôn cần được quan tâm, trợ giúp. Vì thế, giáo viên của trung tâm gần như là người mẹ thứ hai của các em. Nhiều em ở nhà giao tiếp với người thân, thậm chí với bố mẹ gặp khó khăn, ngại chia sẻ, nhất là những vấn đề tế nhị trong cuộc sống nhưng các em lại sẵn sàng bộc bạch với giáo viên. Các cô giáo ở đây ngoài thạo kỹ năng, nghiệp vụ, còn phải có sự thấu hiểu mới có thể giúp các em khuyết tật hòa nhập cuộc sống.
Một câu chuyện cũng cảm động tại Hà Tĩnh: Theo báo Hà Tĩnh, tại Làng Trẻ em mồ côi Hà Tĩnh hiện đang nuôi dạy 109 trẻ, trong đó có 65 trẻ học văn hóa, 19 trẻ khuyết tật mồ côi, 25 trẻ khuyết tật phục hồi và hòa nhập theo hình thức tự nguyện. Với các em nhỏ mồ côi khuyết tật, cô giáo ở đây là những “người mẹ” đặc biệt.
Cô Mỹ cùng các giáo viên khác là những “người mẹ” đặc biệt của các em nhỏ mồ côi khuyết tật.
Ảnh: báo Hải Dương
8 năm dạy trẻ khuyết tật tại Làng Trẻ em mồ côi Hà Tĩnh cũng là từng ấy năm cô giáo Đặng Thị Mỹ (SN 1987, thị trấn Thạch Hà) gắn bó với lớp trẻ hòa nhập, phục hồi chức năng. Nhớ về những ngày đầu dạy những HS đặc biệt ấy, cô Mỹ chia sẻ: “Lúc mới được phân công về đây dạy trẻ khuyết tật, tôi rất lo lắng vì không biết bản thân cần làm gì, làm như thế nào để giúp những đứa trẻ thiệt thòi ấy. Nhưng sau một thời gian nhận lớp, nhìn thấy hoàn cảnh kém may mắn của các em, tôi biết bản thân mình cần dành nhiều hơn sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương tới lớp trẻ đặc biệt ấy”.
Phần lớn các em khi vào đây là trẻ mồ côi, trẻ mắc các kiếm khuyết về cơ thể hoặc bị các hội chứng down, tăng động, động kinh… Nhiều em chưa biết tự mặc quần áo, đi vệ sinh, ăn uống, một số em nhận thức hạn chế, không làm chủ được hành vi, thậm chí, nhiều em hay kích động, thường xuyên đánh cô, đánh bạn… “Những ngày đầu, tôi gặp nhiều khó khăn khi dạy cho những học trò đặc biệt, thế nên, tôi đã dành thời gian để học hỏi, tham khảo kinh nghiệm từ các đồng nghiệp đi trước. Ngoài ra, mỗi HS ở đây đều mắc những khiếm khuyết khác nhau nên tôi phải linh hoạt bài giảng cho riêng từng em” – cô Mỹ chia sẻ.
Cô Mỹ cùng cô Hương đã có nhiều năm gắn bó với lớp trẻ hòa nhập, phục hồi chức năng
Ảnh: báo Hà Tĩnh
Em N.G.H. (11 tuổi) được đưa vào làng trẻ mồ côi từ lúc 2 tuổi. Em là trẻ mồ côi bị mắc hội chứng tăng động, khó khăn trong giao tiếp, không kiểm soát được hành vi của bản thân, mọi sinh hoạt đều phải dựa vào các cô giáo. Bằng sự kiên trì của cô Mỹ cùng các cô giáo ở lớp học, đến nay, em H. đã có thể hiểu được lời của cô, ngoan ngoãn hơn, kiểm soát được cảm xúc bản thân. Cô Mỹ cho biết: “Dù chỉ là một thay đổi nhỏ của em H. hay cũng như các HS đặc biệt ở đây đều khiến tôi và các GV khác rất vui mừng, là động lực giúp chúng tôi tiếp tục gắn bó với nghề, dìu dắt những trẻ kém may mắn sớm có khả năng hòa nhập cộng đồng”.
“Hơn 8 năm giảng dạy và đồng hành với những trẻ đặc biệt, tôi càng thương các em nhiều hơn. Với tôi, đây không chỉ là một nghề mà còn là cái duyên với những đứa trẻ ấy. Nhìn những nụ cười, nghe những tiếng gọi “cô”, dù ít thôi nhưng đó cũng là niềm vui, tiếp thêm sức mạnh để tôi tiếp tục gắn bó với nghề, với học trò” – cô Mỹ bày tỏ.
Nghề “trồng người” của cô Giang, cô Mỹ hay nhiều giáo viên khác ở những ngôi trường tại mảnh đất Hà Tĩnh vẫn luôn lặng thầm, bền bỉ. Dẫu còn đó những khó khăn, vui buồn nhưng vượt lên tất cả, những bước tiến của các em học sinh là phần thưởng, động lực lớn nhất với “người mẹ thứ hai”.
Nguồn: hoanhap.vn